Tôi là Bùi Tấn Bạo, sinh ra và lớn nên tại một xã nhỏ miền núi thuộc tỉnh Bình Thuận. Có lẽ cái nghèo, cái khó ở miền quê này đã tôi luyện tôi thành một con người tự lập từ khi còn nhỏ. Cả tuổi thơ tôi làm bạn với những chú lợn, gà và trâu ngày nào cũng thế. Cái nghèo, cái đói cứ đeo đẳng dai dẳng gia đình tôi từ thời cụ, thời ông bà đến thời bố mẹ.

Tôi lớn lên trong tình yêu thương của bà nội, thiếu tình yêu thương của một người mẹ, người cha nên bà nội vừa là cha vừa là mẹ, vừa là bà nội còn là thầy của tôi nữa. Những tháng ngày bên nội là tháng ngày cả đời này tôi chẳng thể nào quên nổi. Tuổi thơ với bao gian khó, bao nặng nhọc nhưng cũng thật đẹp, đẹp trong từng lời ru, tình yêu thương của nội. Xã huyện nghèo ấy xa xôi mà hẻo lánh, nơi dường như mọi ước mơ làm giàu đều bị dập tắt, không phải con người ta không muốn làm giàu mà bởi cái nghèo sống chung với họ đã quá lâu từ đời này qua đời khác. Ăn sâu, in hằng vào tiềm thức của họ thành ra con người ta mất niềm tin vào cuộc sống, không dám mơ, không dám tin rằng cuộc đời họ có cơ hội thành công và giàu có.

Và tôi cũng từng là người có suy nghĩ như thế bởi ăn còn chẳng đủ ăn, thoát nghèo chưa xong nói chi đến làm giàu. Được đi học đại học là ước mơ dường như lớn nhất trong cuộc tôi lúc đó vì đi học đại học là tôi có cơ hội thoát nghèo, cuộc sống ở thành phố chắc chỉ vất vả thời gian đầu thôi sau dần sẽ có nhiều cơ hội đến với tôi. Thế là bà nội bán tất cả những gì có thể bán được trong nhà gom góp cho tôi được hơn 1 triệu đồng lên Sài Gòn đi học. Những ngày tháng ấy sao mà thương, mà buồn, mà nhớ nội. Thương nội cả đời chắt chiu từng đồng, đời nội sợ nhất là đi khám bệnh bởi sợ khám ra nhiều bệnh hơn, tốn nhiều tiền không dành được tiền cho cháu đi học.

Rồi thì lên thành phố cũng đã giúp tôi thoát nghèo bằng công việc đi làm gia sư, số lượng học viên của tôi ngày càng nhiều, lớp ngày càng đông. Thành ra tôi thuê hẳn một căn nhà lụp xụp mở trung tâm dạy học đầu tiên trong đời, đó cũng là lần đánh dấu bén duyên của tôi với kinh doanh. Cái lần đầu tiên ấy mở ra cho tôi vô số cái lần đầu tiên khác, lần đầu tiên tự đi tuyển sinh, lần đầu tiên tôi tự làm bảo vệ cho trung tâm, làm người dọn vệ sinh, làm giám đốc, làm telesale, làm thu ngân.

Và còn có cả lần đầu tiên tôi kiếm được rất nhiều tiền, sống một cuộc sống mà đến cả ba đời nhà tôi cũng không dám mơ. Kiếm được một số tiền lớn đều đặn mỗi tháng ngay cả khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

À, hóa ra tôi có cơ hội và tôi xứng đáng với thành công, xứng đáng sống một cuộc sống giàu có. Tôi mở thêm cho mình những công việc kinh doanh khác nhau, tham gia thêm những đội nhóm khác để học hỏi, mở tư duy của bản thân.  Từng bước một tôi tiến lên đứng đầu hệ thống kinh doanh cả ngàn người, xây dựng một đội nhóm vững chắc, hệ thống bài bản. Sống một cuộc đời đáng sống, thượng hạng.

Nhưng có lẽ bản thân tôi còn thiếu sót quá nhiều điều nên vũ trụ muốn tôi học lại những bài học còn khuyết. Lần lượt từng dự án của tôi vỡ vụn, nào đối tác, nào nhân viên, nào anh em, đội nhóm cứ thế ra đi, tiền bạc, công ty. Đến một ngày tôi lặng mình khi bản thân chẳng còn lại gì.

Tôi đã sai ở đâu vậy? Cuộc đời sao mà trái khoáy, trớ trêu!

Kiến thức đúng ư? Tôi cũng đi học rất nhiều về kinh doanh, đầu tư mà. Sao cuộc đời lại đùa dỡn tôi đến thế. Đó chính xác là những gì tôi suy nghĩ khi ngồi ở sân bay trong chuyến bay trở về từ Thái Lan. Mọi thứ đến với tôi quá nhanh và đi cũng quá nhanh đến nỗi tôi chẳng còn nhận ra chẳng còn kịp trấn tĩnh lại.

Thật khiến con người ta rơi vào trạng thái rối bời, vùi mình trong những suy nghĩ và nỗi lo sợ dài đằng đẵng. Nhưng thật may khi tôi có cơ duyên tiếp xúc với một người thầy đáng kính, người thay đổi hoàn toàn cuộc đời của tôi. Ông ấy là một tỷ phú người Do Thái, lấy hết những số tiền cuối cùng còn lại xin thầy theo học.

Hóa ra mọi chiến lược kinh doanh đều đúng, chẳng sai ở đâu cả, cái sai đó là tôi đã sai ở tư duy. Tư duy kinh doanh không có khiến tôi thất bại, theo chân thầy đi khắp mọi nơi. Thầy đã coaching cho tôi, bay hơn 200 chuyến bay để học từ thầy, nghe thầy nói chuyện, xem cách thầy làm việc, đối nhân xử thế. Học cách thầy xây dựng doanh nghiệp và làm marketing 0 đồng, mọi thứ thật là tuyệt vời. Hóa ra thứ quan trọng nhất cần có đó chính là một tư duy đúng đắn về kinh doanh trước rồi mới đến những công cụ, chiến lược kinh doanh. Có lẽ đó là lý do tại sao gia đình thầy bị phá sản vào năm thầy 44 tuổi sau đó thầy đã gây dựng lại toàn bộ một cách nhanh chóng, từ con số 0 đến năm thầy hơn 60 tuổi trở thành tỷ phú, còn thành công hơn trước khi thầy phá sản rất nhiều.